Là Tự Ta Đa Tình

Chương 1: Là Tự Ta Đa Tình Chương 1




Ta là nhạc sư đàn tỳ bà bình thường trong một đoàn ca kỹ ở Thanh Y lầu. Người ta nói diện mạo của ta thật đặc biệt thế nên rất hay bị khi dễ. Khách nhân đến Thanh Y lầu thay vì chọn một cô nương, họ lại chọn ta. Vì thế tú bà liền bắt ta đi tiếp, nếu ta không đồng ý, họ sẽ đánh mắng nhốt ta vào một gian phòng rất tối, mấy ngày liền không cho ta ăn uống.

Trong cơn đói lạnh ta lại nhớ ra nhiều chuyện. Nếu phụ mẫu ta còn sống, họ chắc không để ta chịu nhiều khổ sở như vậy...

Tiếc là họ đều đã bị kẻ xấu hại chết.

Ta còn nhớ rõ đêm đó, có một thanh niên vóc dáng ưu tú nho nhã đến gõ cửa nhà ta. Hắn xin tá túc lại một đêm chờ sáng sẽ rời đi.

Phụ thân vì thấy hắn thật thà còn nghĩ là người tốt nên đồng ý cho hắn tá túc một đêm, thế nhưng không ngờ lại rước sói vào nhà. Con người vì lòng tham, thấy tiền vàng liền mù mờ tâm trí. Nửa đêm hắn cùng đồng bọn xông vào nhà giết sạch cả gia đình ta. Khi đó ta chỉ mới mười tuổi, mẫu thân đem giấu ta vào trong kẹt tủ rồi tự mình lao ra ngoài tìm chết để bảo vệ ta.

Lúc đó ta sợ hãi kinh hoảng cũng không dám lao ra ngoài, ta gào khóc nhưng không dám thốt thành tiếng.

Ta sợ chết...

Chết có phải thực đáng sợ như vậy? Lúc ta bắt đầu nhận ra thì cũng là lúc mất dần ý thức.

Ngày ta gần như chết đi vì đói khát thì tú bà lại đến hỏi ý ta, không còn lựa chọn nào khác vì thế ta phải gật đầu đồng ý, sau đó họ liền vừa ý thả ta ra.

Khách nhân đến Thanh Y lầu mỗi ngày rất nhiều, đa số đều là thành phần trong hoàng tộc hay những kẻ có thân thế. Bọn họ muốn quan hệ với một nam tử nhưng lại sợ công khai sẽ bị mang tai tiếng, thế nên lúc họ gọi ta đến cũng đều là trong thầm lặng, nhưng thực may mắn khi ta luôn tìm được cách từ chối, chưa bao giờ để họ chạm vào người.

Có lần một vị công tử hào hoa đã đòi ta đến tiếp, hắn là con của quan thượng thư. Lúc đầu vốn chỉ muốn ta đàn hát cho hắn nghe, sau không ngờ hắn lại đột ngột bạo dạng kéo ta lên giường áp bức. Ta dù có cố sức phản kháng cũng không thể, muốn gọi người vào cầu cứu càng không được, hắn sợ ta ồn ào sẽ khiến người ngoài nghe thấy nên liên tục tát vào mặt ta đến sưng vù lên mắng: “Ngươi ở thanh lâu, còn thanh cao cái gì? Ngoan ngoãn đi, công tử không làm đau ngươi.”

Ta bán thân vào đây chỉ là nhạc sư, ta không phải là bọn kỹ nữ kia, ngươi không thể.

Ta đã rất muốn nói như vậy, nhưng hắn đã đem dây buộc tóc nhét đầy miệng ta, khiến ta không thể thốt thành tiếng.

Hắn muốn hoang lạc lại sợ người khác biết thì mất mặt, hắn cứ như vậy dày vò ta hết một đêm.

Ta đau đến chết đi khi hắn đưa thứ kinh tởm kia vào người, chưa bao giờ ta nghĩ đến có ngày lại bị chính thứ kia cắn ngược trở lại mình. Ta vừa đau vừa hận khóc hết một đêm mà hắn cũng không chịu ngừng, mãi cho đến khi ta miên man bất tỉnh không còn biết gì thì mọi chuyện có lẽ đã qua đi.

Sáng hôm sau, hắn để lại cho ta một khoảng ngân phiếu lớn, chỉ nói với ta: Đôi lúc hắn có chứng bạo hành về đêm không thể kìm chế nên mới sinh chuyện vì thế hắn cầu ta thứ lỗi. Lúc đó ta cảm thấy hắn dường như đang rất xấu hổ, mặt cũng đỏ lên thật khác hẳn với kẻ điên cuồng đêm qua. Hắn cũng hứa sẽ không bao giờ đến làm phiền ta. Trông bộ dạng hắn khi đó thực giống với một tiểu cẩu sau khi làm sai chuyện liền co ro khúm rúm hối lỗi. Ta chợt thấy hắn khả ái, cũng không trách chuyện đêm qua. Ngân phiếu hắn đưa ta không nhận liền đem trả lại, ta xem đây như là một tai nạn đầu đời.

Khi hắn rời đi ta có nhìn hắn, đó là lần đầu tiên ta rung động.

Quả nhiên từ lúc đó hắn không quay lại nữa. Đôi lúc từ trên phòng ta nhìn xuống vẫn thấy hắn lãng vãng trước cửa thanh lâu hướng mắt trông lên. Hắn muốn vào nhưng không dám bước qua cánh cửa, ta cũng vờ như không biết đến.

Một tháng sau, nghe nói hắn sắp thú thê tử, ta cảm thấy buồn vô hạn. Hắn với ta như hai dòng nước ngược chiều, đừng nói thân phận khác biệt, ngay cả môn đăng hộ đối vẫn không có kết quả gì. Nam tử nếu yêu nhau sẽ bị người đời miệt thị. Ta biết hắn có cảm giác đối với ta thế nhưng hắn có nhiều cái sợ hơn. Hắn không dám đến gần với ta nên mỗi lần xuất hiện cũng chỉ là lẻn nhìn từ xa.

Ngày hắn thành thân, đoàn rước tân nương có đi ngang qua Thanh Y lầu. Từ trên phòng nhìn xuống ta trông thấy hắn diện một bộ tân lang thật rực rỡ. Ta không biết hắn có vui gì, chỉ thấy hắn lúc nào cũng gục đầu. Lần duy nhất ta trông thấy hắn ngẩng đầu lên nhìn là khi đi ngang qua cửa thanh lâu. Ta bối rối khi bắt gặp ánh mắt hắn đột ngột nhìn ta, đầy kinh ngạc cũng đầy xót xa, ta không chịu được liền vội vã quay lưng đi.

Đêm động phòng, hắn lại đột ngột xuất hiện ở phòng ta, trông hắn vô cùng chật vật khổ sở. Hắn nói với ta rằng hắn đã lén trốn đến đây bởi vì hắn yêu ta, yêu từ lần đầu tiên gặp mặt. Hắn hối hận vì đêm đó không thể kiềm chế được mình lại còn nặng lời bạo hành làm tổn thương ta. Nhiều lần hắn muốn quay trở lại đây để gặp ta thế nhưng hắn không dám. Hắn sợ làm ta bị thương, sợ yêu ta nhiều quá mà đánh mất chính mình, sợ không thể cho ta danh phận... Hắn còn sợ rất nhiều... Rất nhiều thứ. Có quá nhiều ngăn cách khiến hắn không thể vượt qua.

Cho đến khi phụ mẫu buộc hắn thành thân, hắn vốn không đồng ý nhưng sau đó đã phải miễn cưỡng chấp thuận. Thế nhưng hắn nhận ra bản thân không thể tiếp tục, hắn không muốn sống thiếu ta, vì vậy hắn đến đây cầu ta cùng bỏ trốn với hắn. Hôm nay rời đi mai này bốn bề khổ cực nhưng mà hắn tuyệt đối sẽ không để ta phải chịu thiệt, hắn nguyện gánh hết tất cả còn nói sẽ mang đến cho ta một cuộc sống tốt đẹp nhất. Ta biết chỉ cần theo hắn rời đi thì ta sẽ được tự do, có thể sẽ hạnh phúc thế nhưng ta không thể đi. Bởi vì tiền đồ người nam nhân này sẽ bị hủy hoại trong tay ta. Hắn vốn đang sống rất tốt lại vì cái gì phải cùng ta chịu khổ? Hắn lo sợ nhiều thứ như vậy mà cuối cùng lại chấp nhận, thế nhưng ta thì không thể.

Mệnh ta là hắc ám, có kẻ nói ta là quỷ dữ hiện thân, đi đến đâu liền gieo rắc tai họa, không sát thân thì sát gia. Đã có quá nhiều người vì ta mà chết thế nên ta không thể theo hắn.

Ta nói ta không yêu hắn, ta ở đây đang rất tốt lại vì cái gì phải theo hắn chịu khổ, bảo hắn đừng vì ta mà phí sức. Hắn lúc đầu không tin nhất định kéo tay ta rời đi. Ta lạnh lùng gạt tay hắn ra còn đuổi hắn quay về. Lúc đó ta nhận ra trong ánh mắt hắn tràn đầy đau khổ cùng tuyệt vọng. Hắn không nói gì lại chỉ hôn nhẹ lên môi ta lưu luyến mãi không rời, hắn ôm ta một lúc thật lâu mới chịu rời đi.

Kể từ đó hắn không quay lại nữa, ta cũng không còn nhìn thấy hắn lãng vãng trước cửa Thanh Y lầu.

Nghe nói hoàng thượng trọng dụng hắn, để hắn cầm trận chỉ huy ra miêu cương dẹp loạn binh. Không lâu sau có người mang thư tín đến, là thư của hắn gửi cho ta.

Trong thư có nói: “... Hãy đợi ta thắng trận trở về, lúc đó ta sẽ nhờ mai mối chính thức đến rước ngươi về làm thê tử... Hãy đợi ta...”

Chỉ mấy dòng ngắn ngủi cũng đủ khiến ta mất ngủ nhiều đêm liền. Ta vốn không tin hắn sẽ làm vậy, hơn nữa ai bảo sẽ làm thê tử hắn? Ta đường đường là nam tử sao có thể làm thê tử hắn? Thế nhưng trong vô thức ta đã ôm hy vọng chờ đợi.

Rồi trong hỗn chiến, hắn đã ra đi không bao giờ quay về nữa.

Người đưa tin dữ đến mang cho ta một đoản đao, nói với ta rằng trước khi mất hắn đã bảo người nhất định phải giao lại cho ta, còn nói với ta: Hắn xin lỗi, hắn vì mệt quá nên không thể trở về.

Cầm trên tay đoản đao ta đã khóc thật nhiều, chưa bao giờ ta thấy đau lòng như vậy. Ta còn cho rằng hắn đã dối gạt ta, không được thì không được, vì sao phải dối gạt ta?

Ta nghĩ ta đã sai rồi... Thực sự sai rồi. Ta hối hận nhưng mọi thứ đã quá muộn màng. Nếu khi xưa ta chấp nhận đi với hắn thì có phải hắn sẽ không chết? Hay vì hắn yêu một kẻ như ta nên mới phải chết?

Nếu có kiếp sau... Ta nhất định không phụ lòng hắn.

Năm ta mất nhà lưu lạc đầu đường, trong đói khát gặp một thầy tướng. Hắn nói ta có sát mệnh, hầu những người ở bên cạnh ta đều gặp họa nên phải tu tâm dưỡng tính nhiều hơn, dù vậy hắn vẫn cưu mang ta, thế nhưng cũng chỉ là được một thời gian thì sinh bệnh rồi qua đời. Ta vốn không dám tin điều thầy tướng số đã nói, nhưng cho đến lúc này thì ta không thể không tin. Cả gia bị sát hại, có lẽ đều là lỗi của ta, hắn chết cũng là lỗi do ta không tốt.
Sau đó ta bắt đầu không dám sát sinh, ta cũng không thể ăn mặn được nữa. Ta tự hứa với chính mình không để bất cứ ai đến gần ta cũng không bao giờ yêu ai, những ngày âm thầm tẻ nhạt của ta từ đó bắt đầu.

Rất nhiều năm sau đó...

Ngày nọ dưới đoàn người xem cả kỹ có một nam nhân tuấn lãng phi phàm, phong thái điềm đạm rất đáng nhìn. Là ngươi, từ lúc ngươi xuất hiện, không biết vì cái gì đã khiến ta không thể rời mắt. So với bọn nam nhân tầm thường ở bên dưới ngươi hoàn toàn khác biệt, giống như trên người ngươi tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ta chưa từng gặp qua ai như vậy. Rồi đột nhiên ngươi đưa tầm mắt hướng về phía ta, ánh mắt có phần say đắm đầy kiêu hãnh nhìn ta, khiến ta thiếu chút nữa đàn loạn nhịp. Ta giật mình sợ hãi quay mặt đi không dám nhìn.

Tối đó quả nhiên ngươi đã yêu cầu ta đến gặp. Ngươi không đòi ta đàn hát, cũng không đòi ta lên giường mà chỉ lặng nhìn ta không rời mắt đến hai canh giờ, trước khi đi lại còn cười nói: “Ngươi thực thú vị.”

Ta không nói gì, cũng không nghĩ điều đó đúng. Lúc ngươi nhìn ta, tại sao ta phải quay mặt đi? Nếu ngươi nhìn ta, ta sẽ nhìn ngươi. Dù sao nhìn ngươi cũng không khiến ta thấy khó chịu như bọn người đòi gặp ta trước đây.

Ngày hôm sau, ngươi tiếp tục quay lại nghe ta đàn hát rồi đòi ta đến gặp. Ngươi vẫn như vậy, vẫn nhìn ta đến vài canh giờ, ánh mắt nhu tình phong lãng hệt như thôi miên thu hồn ta lại, khiến ta suốt đời cũng không thể nào quên. Ta bối rối quay mặt đi mà ngươi vẫn không thôi nhìn, sau đó lại chẳng nói một lời nào liền cứ thế âm thầm rời đi.

Mỗi ngày như vậy ngươi đều đến, mỗi lần đến đều không có gì thay đổi, mỗi lần nhìn lại càng lâu hơn. Ta không rõ ngươi vì cái gì làm như vậy, cũng chưa từng mở lời. Ngươi không nói với ta, việc gì ta phải nói với ngươi?

Nửa tháng qua đi, ta quen thuộc dần với cái cách ngươi đến gặp ta, càng quen hơn với ánh mắt đa tình ấm áp ngươi nhìn ta.

Cho đến một hôm ngươi quay lại tìm ta trong cơn say rượu, ta nhận ra ngươi lúc này thực lạ. Ngươi vẫn nhìn ta như vậy thế nhưng không lâu sau ngươi đột nhiên bước đến, ta kinh ngạc nhìn ngươi muốn tránh đi liền bị ngươi kéo quay lại đối diện với mình rồi từ từ hôn lên môi ta. Ngươi buộc ta phải mở miệng để ngươi đi vào rồi lại dây dưa ở đó rất lâu đến càng lúc càng mãnh liệt. Trong hơi thở nồng ấm còn pha lẫn thêm chút mùi hương của rượu, ngươi cường hôn xuống, môi lưỡi giao triền chỉ một lúc thôi liền đã khiến đầu óc ta cũng muốn trở nên mơ hồ, cơ hồ không thể thở được.

Ta tức giận vừa muốn đẩy ngươi ra nhưng lại có phần không muốn. Dường như có gì đó rất thú vị lúc ngươi dây dưa cùng ta...

Ta thích cảm giác đó, cũng không biết nó là gì, tim ta trở nên đập loạn nhịp.

Ngươi nhẹ nhàng nâng ta lên đến bên giường rồi để ta nằm xuống. Ta chỉ cảm thấy xấu hổ tránh mặt đi không muốn đối diện với ngươi thế nhưng lại để mặc ngươi đụng chạm trên thân thể.

Thời điểm nhìn thấy ngươi đem cự vật đang sung huyết muốn đẩy vào bên trong tiểu huyệt, ta chỉ cảm thấy kinh hãi muốn giãy đi liền bị ngươi ôm trụ lại. Ngươi không cần biết ta có nguyện ý hay không liền đem hung khí tiến nhập sâu vào bên trong ta rồi mạnh mẽ luật động...

Đau... Ta thấy rất đau, đầu óc ta bắt đầu trở nên trống rỗng, duy nhất cảm nhận được chính là cự vật đang lấp đầy bên trong ta không ngừng luật động xỏ xuyên qua thân thể từng chút một đánh sâu vào khoái điểm, càng đau lại càng khoái hoạt đến muốn quên cả thực tại. Trong vô thức dường như ta có thể nghe thấy tiếng chính mình vì không kìm nén được mà điên cuồng rên rỉ...

Ta thực không dám tin vào chính mình.

Chỉ là không quản nữa... Ta thực không muốn quản nữa. Dù làm loại chuyện tình này là sai trái, ta vẫn muốn cùng ngươi quấn lấy, chặt chẽ quấn lấy, ta muốn cùng ngươi trói buộc, vĩnh viễn trói buộc...

Quằn quại hết một đêm rồi sáng hôm sau ngươi rời đi thật sớm. Lúc ta tỉnh dậy đã không thấy ngươi ở đó lại chỉ cảm thấy phi thường mệt mỏi cùng hạ thân đau đến không thể nhúc nhích.

Đó là lần thứ hai ta làm loại chuyện kia với nam nhân.

Ta bỗng nhiên cảm thấy ân hận, ta nghĩ mình lại sai rồi. Trong đêm mơ hồ dường như ta đã nghĩ đến một điều không nên nghĩ, cũng không được quyền nghĩ. Cái gì mà cả đời này cùng ngươi trói buộc, ngươi lẽ nào nguyện ý cả đời cùng ta gắn kết? Ta cùng ngươi đã không có bắt đầu lại vì cái gì mà gắn kết? Đoạn chuyện tình này có lẽ nên sớm quên đi thì hơn...

Kể từ đó ngươi không quay lại nữa, ta nghĩ như vậy cũng tốt, thế nhưng mỗi ngày không biết vì cái gì ta đều nhớ tới ngươi, một nỗi nhớ đến cuồng loạn không thể chịu được. Những ngày tháng ngươi ở bên ta, dù chỉ là nhìn trong thầm lặng cũng đủ khiến ta lưu luyến bận tâm. Ta càng lúc càng muốn gặp ngươi, từ trong vô vọng ta chờ đợi ngươi quay trở lại.

Chuyện đêm nọ dường như đã bị người nghe thấy, cũng từ đó những vị tỷ tỷ trong thanh lâu đột nhiên thay đổi thái độ nhìn ta. Họ dường như không còn đối tốt với ta như trước, có người còn nhạo bán sau lưng ta. Những lời họ nói thực rất khó nghe, từng câu từng chữ đều khiến ta đau chết được.

Có đôi lúc họ biết ta ở rất gần, hoàn toàn có thể nghe được mọi thứ, thế nhưng bọn họ vẫn không chút ngần ngại trò chuyện với nhau, họ nói ta cứ vờ tỏ ra vẻ thanh cao nhưng bên trong đầy dâm loạn, chỉ biết dụ dỗ nam nhân. Năm xưa ta câu dẫn Lạc công tử rồi hại chết hắn. Bây giờ lại tiếp tục câu dẫn Hiên Viên công tử, thật đúng là tiện nhân.

Họ còn nói ta đem chỗ kia đi câu dẫn nam nhân đúng là không biết xấu hổ, so với bọn họ ta còn ti tiện hơn...

Ta lặng thinh quay đi xem như không nghe thấy, nếu phải xót xa hổ thẹn thì ta đã có quá nhiều điều rồi, không cần phải thêm những lời như vậy thì mới thấy đau lòng.

Lạc công tử, Lạc Hạo Nhiên, Hiên Viên công tử, Hiên Viên Chiêu, các ngươi từ nơi nào đó xa xôi như một ngọn gió tràn về thổi tan tĩnh lặng trong ta.

Như ta đã tự hứa với chính mình không bao giờ được động tâm, cũng không yêu thêm bất cứ một ai. Thế nhưng ta không làm được, khi ngươi đến, tựa như một ngọn gió xuân ấm áp nhè nhẹ thoảng hương, âm thầm đưa ta về một nơi xa xôi nào đó thật kỳ diệu. Khi ngươi đi, ta lưu luyến nhung nhớ đến ngày ăn không ngon, đêm ngủ cũng không yên.

Ta biết, đối với ta yêu một người là sai, yêu một nam nhân lại càng sai, sẽ chẳng có kết quả gì tốt đẹp, dù vậy ta vẫn không thể ngăn được mình.

Mỗi ngày từ phía trên lầu cao đàn hát, ta hướng mắt tìm kiếm một hình ảnh thân quen, nhưng dường như đã lâu rồi ta không nhìn thấy.

Đã mấy tháng trôi qua, không biết ngươi liệu có còn nhớ đến ta?

Thời gian trôi qua càng làm cho ta nhận ra, ta muốn ở bên ngươi nhiều đến thế nào. Ngươi yêu ta cũng được, không yêu ta cũng được, chỉ cần giữa dòng người đông đúc phía dưới kia, nếu ta có thể nhìn thấy ngươi, ta nhất định sẽ giữ ngươi lại bằng bất cứ giá nào.

Ta tuyệt đối sẽ không do dự như năm xưa.

Bởi vì ta không thể chịu nổi cô đơn, càng không thể chịu nổi cảm giác ray rứt quằn quại mỗi đêm vì mong nhớ.

Điên dại cùng hoang mang.